Ngày 13-07-2017
Câu hỏi 319:
Thầy cho phép con được có vài dòng tâm sự ạ. Vì bây giờ con hạnh phúc quá. Mỗi khi nghe bài giảng của Thầy con thấy trong con tràn ngập cảm giác hạnh phúc nhẹ nhàng, thư thái, có lúc cảm giác hạnh phúc đến rơi nước mắt vì nghe Thầy giảng con được khai mở ra rất nhiều. Và cả những lúc trong cuộc sống cũng vậy, lúc ngồi, lúc đứng, lúc đi, lúc nằm, lúc làm việc… một cảm giác nhẹ nhàng, mát mẻ, hạnh phúc làm sao!
Thưa Thầy, thì ra lúc ban đầu con học đạo với tâm trong sáng, không mong cầu giải thoát mà chỉ cần giác ngộ thì con lại thấy ra nhiều điều hơn khi con cố gắng muốn học nhiều, muốn biết nhiều Phật pháp. Càng muốn biết nhiều kiến thức thì con lại càng bị kẹt vào đó. Nên con đã tự học đạo theo cách mày mò riêng của mình. Một ngày nọ con đang đau khổ vì tình yêu thì đột nhiên con phát hiện ra bản ngã của mình khi đọc một câu nói của vị phu nhân Mallikā trong truyện cổ Phật giáo, lúc ấy con muốn quỳ sụp dưới chân Đức Thế Tôn. Đó là trải nghiệm đầu tiên khi con học đạo.
Rồi mọi giải đáp cho những thắc mắc về đạo đến với con một cách kỳ diệu, như từng mắc xích liên tiếp nhau. Có lúc đọc sách, có lúc đọc được chỉ vài dòng ngắn ngủi của một vị Thiền sư hoặc một đoạn ngắn trích trong Kinh mà con cảm giác như có luồng điện chạy dọc thân người, có khi rơi nước mắt. Có những lúc bất chợt thấy ra cũng giống như tia chớp lóe sáng rồi tắt, có lúc như mở mắt ra tỉnh ngủ, nhưng chia sẻ với người khác thì bạn không hiểu mà còn cho rằng con tu sai. Bạn hiểu biết nhiều về Phật pháp nên con không nói nữa và nghĩ có khi mình tu sai thật, không chừng mình bị tẩu hỏa nhập ma rồi, nhưng lại nghĩ tẩu hỏa nhập ma thì tâm không thể sáng suốt và bình an như vậy nên con chỉ im lặng rồi lại tiếp tục mày mò.
Lúc đó con không cố gắng tu gì cả, chỉ quay về với chính mình, sống trọn vẹn với hiện tại vì thấy mình chỉ có thể thực sự sống ở hiện tại mà thôi, nếu không sống trọn vẹn từng giây từng phút thì cũng giống như mình đã chết rồi chỉ đợi tới lúc tắt thở mới đem chôn. Rồi con mới thấy à thì ra mình khổ là do thái độ, mình khổ là do chính cái bản ngã thêu dệt lên, mình khổ là do mình bám víu, chỉ cần mình buông đi cái thái độ bám víu, buông đi cái bản ngã ảo tưởng là hết khổ ngay (điều này do có một lần con bị bệnh nặng, tự trải nghiệm mà nhận ra).
Cuộc sống này dạy cho con những bài học thật bổ ích, con không còn sợ đau khổ mà còn có cảm giác biết ơn, lấy đau khổ làm bài học giác ngộ cho mình (dù có lúc cũng khổ sở lắm con mới học ra), ai rồi cũng sẽ học bài học giác ngộ của mình. Đó là điều thứ hai khi con học đạo. Và rất nhiều điều kỳ diệu mà con không thể kể hết ở đây. Theo đó là những duyên lành liên tiếp đưa con biết đến Phật giáo Nguyên thủy và đưa con đến gặp Thầy, nghe thầy giảng, con đã vỡ oà! Thật hạnh phúc làm sao!
Trả lời:
Sādhu lành thay! Chính nhờ con tự biết trở về trọn vẹn rõ biết chính mình, không chạy theo sở tri sở đắc nên mới có sự tương thông trong cảm ứng đạo giao kỳ diệu như thế! Chúc mừng con!
Đạo: hồn nhiên trong sáng
Ngoài sở đắc, sở tri
Bình thường, tâm rỗng lặng
Ngay đó rõ Đường Đi
Trích “Chân Như Thực Tại””
Viên Minh